Nỗ lực đầu tiên đặt chân lên Mặt trời của loài người - Apollo 11 - là một thành tựu mà thực ra kết thúc trong thảm họa. Chỉ cách 400 feet từ bề mặt Mặt Trăng, với khoảng nhiên liệu chỉ có thể duy trì trong 1 phút, phi hành gia Neil Armstrong và Edwin "Buzz" Aldrin đã nhìn thấy máy tính của con tàu đưa họ thẳng tới một miệng núi lửa có kích cỡ một sân bóng đá. Họ đã nhanh chóng giành quyền kiểm soát từ máy tính, bay qua miệng núi lửa này và đáp xuống một khu vực bằng phẳng hơn.
Trong những gì tốt nhất có thể ơ giai đoạn những năm 60, khả năng hàng không của NASA chưa đủ tốt để tránh được bất ngờ nguy hiểm này. Việc đổ bộ cho chuyến quay lại Mặt Trăng của NASA có khả năng đầy thách thức hơn nữa. Các nhà hoạch định nhiệm vụ muốn đáp xuống đỉnh cảu những miệng núi lửa khổng lồ trong khu vực cực Bắc, bởi vì những miệng núi lửa này sẽ được chiếu sáng liên tục. Ánh Mặt trời ổn định cung cấp một nguồn năng lượng đáng tin cậy cho những chuyến thám hiểm dài hạn.
Tuy nhiên, "Không có nhiều điều bất ngờ ở đây", theo lời John Keller tại trung tâm Goddard của NASA ở Greenbelt, Md.
Keller là phó giám đốc dự án cho một tàu thám hiểm robot mà sẽ làm giảm những rủi ro nảy sinh cho những lần hạ cánh táo bạo - Tàu Lunar Reconnaissance hay LRO. "Những công cụ trên LRO sẽ phối hợp với nhau để xây dựng một hình ảnh chi tiết và hoàn chỉnh của những khu vực có khả năng hạ cánh được", Keller nói thêm.
Nhìn chung, những khu vực hạ cánh tốt cần phải phảng và trống trải để tránh những tảng đá to mà có thể gây hại đến tàu khi hạ cánh. Nhưng những địa điểm này cũng phải gần khu vực hấp dẫn cho việc khám phá, nghiên cứu khoa học hoặc cho thuận lại cho việc tiếp các các nguồn tài nguyên. Những nhiệm vụ Apollo thuần túy chỉ là khám phá, và hạ cánh tại những địa điểm khác nhau gần xích đạo. Chuyến quay trở lại Mặt Trăng của NASA lần này mang nhiều tham vọng hơn, và các nhà hoạch định kế hoạch hướng tới vùng cực không chỉ cho nghiên cứu khoa học mà còn cho những nguồn tại nguyên tiềm tàng trên Mặt Trăng để duy trì cuộc sống: Những nguồn này bao gồm oxy, hidro, và đất".
Ánh sáng Mặt Trời ổn định tại vùng cực cung cấp một nguồn năng lượng rất giá trị. "Dĩ nhiên, bạn có thể dựa vào năng lượng Mặt Trời ban ngày, nhưng rất khó để cung cấp đủ pin nạp lượng điện cần thiết cho ban đêm", theo lời Richard Vondrak, một nhà khoa học của dự án LRO. "Trên thực tế những dụng cụ đã được để lại trên Mặt Trăng bởi các phi hành gia Apollo dựa vào năng lượng hạt nhân dùng vào ban đêm. Tuy nhiên, tại các cực, năng lượng Mặt Trời có thể là nguồn năng lượng chính bởi vì Mặt Trời hầu như lúc nào cũng ở phía trên đường chân trời. Ngay cả có những nơi trên miệng núi lửa hay một sô dãy núi nơi mà Mặt Trời chưa bao giờ lặn được gọi là những vùng được chiếu sáng vĩnh viến (PIRs)".
Vì thế những nguồn tiềm năng và tin cậy biến những cực này đủ hấp dẫn cho những nố lực hạ cánh trên rìa của một miệng núi lửa. Điều này phụ thuộc vào LRO để bảo đảm những chuyến hạ cánh an toàn nhất có thể.
Nhiệm vụ đầu tiên là quan sát kĩ lưỡng những vùng cực. Một camera gọi là WAC (Wide Angle Camera) sẽ dùng hệ thống lọc màu để cung cấp thông tin về những nguồn có thể dựa trên màu sắc được phản chiếu từ bề mặt Mặt Trăng. Nó cũng kết hợp những hình ảnh trong suốt một năm trên quĩ đạo để làm một đoạn phim mô tả những khu vực có thể tận dụng được nhiều ánh sáng Mặt Trời, bao gồm khu vực PIRs. Đoạn phim này sẽ chiếu những vùng chìm trong bóng tối vĩnh cửu gọi là PSRs. Đây là những địa điểm rất lạnh đầy hứa hẹn để tìm kiếm hidro mà băng.
LRO cũng mang theo 2 máy camera hiện đại, gọi là Narrow Angle Cameras (NACs) mà phối hợp với nhau để chụp những hình ảnh chi tiết đến từng mét trên những khu vực rộng 10 kilomet. Khi LRO bay ngang qua cực, Mặt Trăng sẽ xoay bên dưới tàu, và các camera sẽ liên tục xây dựng hình ảnh chi tiết của vùng này. Nó sẽ được dùng để tìm những khu vực hạ cánh an toàn trống trải cho phép các phi hành gia tránh được những bất ngời như nhiệm vụ Apollo 11.
LRO sẽ sử dụng dữ liệu từ công cụ khác đo đạc nhiệt độ để kiểm tra vùng an toàn. Nhiệt độ thay đổi chậm trong khu vực với vật chất bừa bãi (có nhiều đá) bởi vì vật chất bừa bãi sẽ không gắn chặt được với bề mặt. Bằng việc phân tích sự thay đổi nhiệt độ, các nhà khoa học với công cụ Diviner có thể tìm thấy những địa điểm thoạt nhìn thì bằng phẳng nhưng thực ra là rất nhiều đá.
Các phi hành gia cũng muốn tránh những nơi sườn dốc mà có thể tác động xấu đến tàu, vì thế LRO có một hệ thống quét laser mà có thể xây dựng bản đồ địa hình trên bề mặt. Công cụ đo độ cao (Lunar Orbiter Laser Altimeter - LOLA) ghi nhận khoảng thời gian mà một xung laser từ tàu đến bề mặt Mặt Trăng và quay trở lại để tính toán độ cao của địa hình. Sau một năm, một bản đồ địa hình được xây dựng chính xác đến nửa mét theo chiều thẳng đứng và 50 mét theo chiều ngang. Tuy nhiên, để tính toán chính xác khoảng cách giữa LRO và bề mặt, các nhà khoa học phải biết được vị trí chính xác của nó trong không gian.
LRO đang được lắp rắp và quản lí bởi trung tâm Goddard và được lên kế hoạch phóng vào tháng 3 năm 2009. NASA dự định đưa các phi hành gia trở lại Mặt Trăng vào 2020. Khi các nhà phi hành tiến sát tới rìa miệng núi lửa trong thập kỉ tới, họ có thể nhờ một robot tìm cách tiếp cận an toàn.
12/09/2008
(Theo Sciencedaily.com)
http://www.sciencedaily.com/releases...0909155117.htm
Anh Minh - PAC.News