Xem bài viết riêng lẻ
  #5  
Cũ 28-08-2012, 08:59 AM
cpthienhoa cpthienhoa đang online
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jun 2012
Bài gửi: 110
Mặc định

Tên lửa có thể di tchuyển với vận tốc ánh sáng đưa con người vào thời đại du hành vũ trụ

Ngoài ra còn có một thông tin khác nói về sự lạc quan của con người trong việc du hành trong vuc trụ. Đó là việc chết tạo ra một loại tên lửa có thể du hành trong vũ trụ bằng tốc độ ánh sáng. Ý tưởng này đã được các nhà khoa học người Đức phát triển trên lý thuyết. Khi chế tạo được loại tên lửa này thì tốc độ cảu nó là 300,000km/s.Nếu dung loại tên lửa này thì chúng ta có thể bay đến các ngôi sao gần nhất trong 4-5 năm.Như thế thật là tốt biết bao !

Lý thuyết của nó chỉ dừng trên lý thuyết còn khâu chế tạo còn đang gặp rất nhiều khó khăn.Như ta đã biết thì nguyên tử là các hạtj nhỏ nhất trong tự nhiên.Nguyên tử là do các hạt mang điện tích dương hay gọi là hạt nhân và các hạt mang điện tích âm hay còn gọi là các điện tử (electron) cấu tạo thành. Hạt nhân nguyên tử bao gồm các hạt mang điện tích dương là proton (chất tử) và các hạt không mang điện là trung tử (notron) cấu tạo nên.Ngoài ra các hạt này còn có khả năng chia làm các hạt nhỏ hơn như trung vi tử,giới tử,siêu tử.v.v...

Chúng ta nên nói thêm về khái niệm phản vật chất.Vậy phản vật chất là gì ?
Phản vật chất bắt đầu từ trí tưởng tượng của con người ở những năm 1930. Những người hâm mộ của bộ phim khoa học giả tưởng nổi tiếng Star Trek ("Đường đến các vì sao"), đã biết đến một loại phản vật chất được sử dụng giống như nhiên liệu với năng lượng cao để đấy những chiếc tàu không gian đi nhanh hơn cả vận tốc ánh sáng. Loại phi thuyền không gian này dường như không thể thiết kế được, nhưng các nhà lý thuyết đã có khả năng biến dạng nhiên liệu tưởng tượng ấy thành hiện thực, ý tưởng trong truyện tiểu thuyết đã trở thành hiện thức bằng việc khám phá ra sự tồn tại của phản vật chất, ở những thiên hà khoảng cách xa và ở thời nguyên sinh của vũ trụ.

Điều thú vị nhất đó là từ trong trí tưởng tượng, phản vật chất trở thành hiện thực, và mang tính thuyết phục. Năm 1928, nhà vật lý người Anh Paul Dirac đã đặt ra một vấn đề: làm sao để kết hợp các định luật trong thuyết lượng tử vào trong thuyết tương đối đặc biệt của Albert Einstein. Thông qua các bước tính toán phức tạp, Dirac đã vạch định ra hướng để tổng quát hóa hai thuyết hoàn toàn riêng rẽ này. Ông đã giải thích việc làm sao mọi vật càng nhỏ thì vận tốc càng lớn; trong trường hợp đó, các electron có vận tốc gần bằng vận tốc ánh sáng. Đó là một thành công đáng kể, nhưng Dirac không chỉ dừng lại ở đó, ông nhận ra rằng các bước tính toán của ông vẫn hợp lệ nếu electron vừa có thể có điện tích âm, vừa có thể có điện tích dương - đây là một kết quả ngoài tầm mong đợi.

Dirac biện luận rằng, kết quả khác thường này chỉ ra sự tồn tại của một "đối hạt", hay "phản hạt" của electron, chúng hình thành nên một "cặp ma quỷ". Trên thực tế, ông quả quyết rằng mọi hạt đều có "đối hạt" của nó, cùng với những tính chất tương đồng, duy chỉ có sự đối lập về mặt điện tích. Và giống như proton, neutron và electron hình thành nên các nguyên tử và vật chất, các phản proton, phản neutron, phản electron (còn được gọi là positron) hình thành nên phản nguyên tử và phản vật chất. Nghiên cứu của ông dẫn đến một suy đoán rằng có thể tồn tại một vũ trụ ảo tạo bởi các phản vật chất này.

Và dự đoán của ông đã được kiểm chứng trong thí nghiệm của Carl Anderson vào năm 1932, cả hai ông đều được giải Nobel cho thành tựu ấy.

Các nhà vật lý đã học được nhiều hơn về phản vật chất so với thời điểm của Anderson khám phá ra nó. Một trong những hiểu biết mang tính kịch bản đó là vật chất và phản vật chất kết hợp lại sẽ tạo ra một vụ nổ lớn. Giống như những cặp tình nhân gặp nhau trong ngày sau cùng vậy, vật chất và phản vật chất ngay lập tức hút nhau do có điện tích ngược nhau, và tự phá hủy nhau. Do sự tự huỷ tạo ra bức xạ, các nhà khoa học có thể sử dụng các thiết bị để đo "tàn dư" của những vụ va chạm này. Chưa có một thí nghiệm nào có khả năng dò ra được các phản thiên hà và sự trải rộng của phản vật chất trong vũ trụ như trong tưởng tượng của Dirac. Các nhà khoa học vẫn gửi các tín hiệu thăm dò để quan sát xem có tồn tại các phản thiên hà này hay không.

Nhưng câu hỏi vẫn làm bối rối các nhà vật lý cũng như những người có trí tưởng tượng cao đó là: phải chăng vật chất và phản vật chất tự hủy khi chúng tiếp xúc nhau. Tất cả các thuyết vật lý đều nói rằng khi vụ nổ lớn (Big Bang), đánh dấu sự hình thành ở 13,5 tỉ năm trước, vật chất và phản vật chất có số lượng bằng nhau. Vật chất và phản vật chất kết hợp lại, và tự hủy nhiều lần, cuối cùng chuyển sang năng lượng, được biết như dạng bức xạ phông vũ trụ. Các định luật của tự nhiên đòi hỏi vật chất và phản vật chất phải được tạo dưới dạng cặp. Nhưng một vài phần triệu giây sau vụ Nổ Lớn Big Bang, vật chất dường như nhiều hơn so với phản vật chất một chút, do đó cứ mỗi tỉ phản hạt thì lại có một tỉ + 1 hạt vật chất. Trong giây đầu hình thành vũ trụ, tất cả các phản vật chất bị phá hủy, để lại sau đó là dạng hạt vật chất. Hiện tại, các nhà vật lý vẫn chưa thể tạo ra được một cơ chế chính xác để mô tả quá trình "bất đối xứng " hay khác nhau giữa vật chất và phản vật chất và để giải thích tại sao tất cả các vật chất lại đã không bị phá hủy.



Bằng chứng về phản vật chất
Một số bằng chứng về sự tồn tại của phản vật chất đã được trưng ra. Quan trọng nhất là việc quan sát các phi đạo của các hạt sơ cấp trong buồng bọt (bubble chamber).

Thí nghiệm được tiến hành bởi Carl Anderson vào năm 1932. Ông đã chụp hình đưọc một số cặp phi đạo bị biến mất ngay khi gặp nhau. Dữ liệu này đã làm tăng sự tin tưởng rằng có tồn tại các hạt phản vật chất mà khi một hạt tương tác với chính phản hạt cùng loại sẽ triệt tiêu nhau và sinh năng lượng.


Vậy qua đó ta đã hiểu về khái niệm phản vật chất.Nhưng nó có liên quan gì tới việc này? Tôi xin lấy ví dụ như sau nếu ta lấy 500g hạt và 500g phản hạt thì nó sẽ tiêu biến đồng thời giải phóng lượng năng lượng cực lớn tương đương với 1 tấn hạt nhân Urani phản ứng dây chuyền giải phóng ra. Vậy thử hình dung là với lượng hidro dồi dào trong vuc trụ nếu ta cho nó tương tác với phản hạt của hidro thì nó sẽ tiêu biến trong đông cơ tên lửa và cung cấp cho động cơ này 1 dòng quang tử phụt ra từ ống tên lửa, thoe tính toán tốc độ của loại phản vật chất này khi tương tác là khoảng 300,000km/s ngang với vận tốc ánh sáng.Tuy là lý thuyết rất có thuyết phục nhưng các phản hạt này các nhà khoa học chỉ tạo ra trong môi trường phòng thí nghiệm với các phản hạt của hidro nhưng nó chỉ tồn tại tức thời và trình độ hiện nay không thể giữ chúng trong lâu dài nên không thể chế tạo loại tên lửa nói trên. Nhưng các nhà khoa học rất tin tưởng họ sẽ chế tạo được loại tên lửa này trong tương lai khi mà chúng ta có thể tạo ra các phản hạt với số lượng lớn và bảo quản chúng lâu dài.Lúc đó tên lửa của chúng ta sẽ có phần đầu là nơi ăn ở của các nhà du hành vũ trụ và các khoang giữa và cuối là nơi chứa các hạt và phản hạt, phần cuối cùng của con tàu sẽ là các tấm gương phản xạ lõm khổng lồ. Khi hạt và phản hạt gặp nhau chúng sẽ sinh ra năng lượng khổng lồ và toàn bộ năng lượng đó sẽ chuyển hóa thành Quang năng và chính năng lượng này sẽ giúp con tàu chuyển động bằng với vận tốc ánh sáng.

theo: ttvnol.com
Trả lời với trích dẫn